Mênh mang nỗi nhớ rơm rạ thuở nào

31/08/2018 - 09:10
Có một mùa ký ức rưng rưng nỗi nhớ mang tên mùa thơ ấu. Có biết bao kỷ niệm cũ bâng khuâng trở về lúc ngày hạ vắt nhánh sang ngang trên bầu trời gọi tên mùa rơm rạ.
Tôi thương miền rơm rạ đã hằn sâu trong nỗi nhớ của đứa trẻ lớn lên từ đồng ruộng quê hương. Sắc vàng của cánh đồng đến vụ gặt bao trùm ngút ngát không gian. Màu của viên mãn, trù phú, ấm no và niềm hạnh phúc. Những chuyến xe lần lượt chở lúa đã gặt về nhà. Rơm bắt đầu được phơi thơm dọc đường làng.
 
Uống đầy màu nắng vàng thơm, tươi mới, rơm cong mình hãnh diện. Rơm ấp ủ trong mình mùi nắng tinh tươm, gom đầy đủ vẻ nồng nã, tinh tuý của đất trời. Con đường làng phút chốc như được dát một lớp áo mới diệu kỳ, óng ả. Những đứa trẻ hồn nhiên vui sướng thả mình trên những đụn rơm, thoả thuê để mặc rơm vỗ về êm dịu.
 
65741121-nios-asian-agricultor-en-el-campo-de-arroz-amarillo-en-la-maana.jpg
Ảnh minh họa

 

Rơm rời xa cánh đồng, đất đai, chỉ còn để lại gốc rạ hằn trơ sau vụ gặt. Từ lúc nào, lũ trẻ luôn xem rơm như một người bạn thân thiết, tri âm tri kỷ. Cảm tưởng như những giận hờn nho nhỏ tuổi thơ, những trò chơi yêu thích chúng đều kéo đến sẻ chia, thủ thỉ cùng người bạn này. Bọn trẻ thích thú thả mình lăn tròn trên rơm để được vỗ về, nâng niu trong cảm giác êm ái dịu dàng.
 
Chúng trèo lên đụn rơm cao thoải mái lăn xuống, chẳng hề ngần ngại lo lắng. Năm tháng tuổi thơ của những đứa trẻ nghèo trở nên dư giả, đủ đầy bởi những kỷ niệm mà bọn trẻ thành phố sau này dẫu muốn cũng chẳng thể nào mua được. Thảng hoặc giữa cuộc chơi, bọn trẻ chạm vào vài hạt lúa còn sót lại. Chúng cắn hạt lúa và cảm nhận hương sữa còn hoài vương mãi trong miệng.
 
Hương thơm mộc mạc, giản dị của đồng quê lan hoà trong gió. Mùi của đất đai, ruộng đồng. Mùi của yêu thương, tình nghĩa. Mùi của chân chất, nồng nàn. Rơm hát lên khúc ca quê hương, đồng nội. Rơm theo mãi bước chân những đứa trẻ lên thành phố, tới chốn xa nhắc nhở miền dĩ vãng còn vẹn nguyên.
 
Bố cặm cụi đánh những cây rơm lên cao để dồn tụ rơm vào đó, dự trữ dùng dần qua thời gian dài, đồng thời tránh những ngày mưa gió. Mẹ rút những cây rơm, nhen nhóm ngọn lửa nấu bữa cơm mới ấm nóng cho cả nhà. Mùi rơm thơm nồng nã lan toả muôn phương. Hương thơm quen thuộc, gần gũi cứ khiến đứa trẻ tôi muốn hít hà khắc ghi.
 
Có phải ảnh hình rơm rạ đã lặng lẽ theo bước chân mỗi đứa trẻ chúng tôi về phố xá thênh thang cho lòng chúng tôi mênh mang niềm nhớ rơm rạ thuở nào...

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm